Đóng cửa NY: Vòng xoay roulette—Dow tăng vọt, Nasdaq lao dốc, S&P thờ ơ

Diệu Linh
Junior Editor
Thị trường kết thúc phiên thứ Ba như một khối Rubik dở dang—đầy rối rắm, các mảnh ghép sai vị trí, và không có hướng đi rõ ràng. Từ độ cao 30,000 feet, bức tranh có vẻ tĩnh lặng, nhưng bên dưới bề mặt, cá mập vẫn đang lượn vòng. S&P 500 chỉ nhích nhẹ 0.1% sau khi vượt mốc 6.200 vào hôm trước. Nasdaq giảm 0.7%, chịu tác động từ cú rơi 5% của Tesla sau khi Elon Musk khơi lại cuộc đối đầu công khai với Donald Trump. Ngược lại, Dow Jones bứt phá 1%, dẫn đầu bởi nhóm cổ phiếu y tế—một cú bật của “mèo chết” mặc blouse trắng.

Phần lớn biến động này phản ánh sự pha trộn giữa chính sách và xoay vòng vị thế. Thượng viện đã phê duyệt kế hoạch ngân sách và thuế quy mô lớn của Trump với tỷ lệ 50-50, được phá vỡ bởi lá phiếu của Phó Tổng thống JD Vance—vừa kịp hạn chót ngày 4/7. Dự luật là một bữa tiệc buffet chính trị: giảm ưu đãi năng lượng sạch, trả lại quy định AI cho các bang, và tung ra một màn diễn mới của Đảng Cộng hòa về “kỷ luật tài khóa”—đầy mỉa mai. Nhưng với thị trường, điều quan trọng không phải là nội dung, mà là chất xúc tác. Bắt đầu quý mới, dòng tiền mới—các chủ đề cũ bị loại bỏ như những chiến lược lỗi thời.
Biến động theo ngành nói lên tất cả: cổ phiếu y tế bùng nổ, dẫn đầu là UnitedHealth tăng 4.5%, trong khi cổ phiếu công nghệ lớn bị bán tháo khi dòng tiền rời khỏi các cái tên nóng bỏng của quý trước. Không chỉ Tesla—NVDA, META và AMD cũng lao dốc theo. Bên dưới, đà tăng đang suy yếu rõ rệt; nhà đầu tư bị giằng co giữa việc mua bù các cổ phiếu tụt hậu và chốt lời các mã dẫn đầu.
Ở châu Âu, Chủ tịch Fed Jerome Powell phát biểu tại diễn đàn Sintra, mang đến đúng phong cách mập mờ của ngân hàng trung ương: thuế quan khiến Fed thận trọng, lạm phát vẫn là rủi ro, thị trường lao động “ổn định.” Trump muốn đưa lãi suất về 1%. Powell không đồng tình, nhưng cũng không phủ nhận. Ông đang ở chế độ chờ. Còn thị trường thì mệt mỏi vì phải chờ đợi.
Dữ liệu lao động càng khiến bức tranh mờ hơn. Cơ hội việc làm tháng 5 vượt kỳ vọng, nhưng tỷ lệ nghỉ việc vẫn ì ạch—một tín hiệu rằng người lao động vẫn chưa đủ tự tin để mạo hiểm. Các nhà kinh tế gọi đây là “bế tắc.” Với thị trường, nó giống như một dạng “luyện ngục” chính sách hơn.
Tất cả những điều này diễn ra trong bối cảnh thời hạn thuế quan ngày 9/7 đang đến gần. Những đe dọa “ăn miếng trả miếng” của Trump lại được đặt lên bàn trừ khi các cuộc đàm phán gấp rút nối lại một loạt thỏa thuận nhỏ. Nhà đầu tư đang định giá điều không thể định giá—một kịch bản leo thang nửa vời được bao bọc trong sự lạc quan thị trường.
Dù kết phiên không rõ ràng, đây không phải là biểu đồ buồn ngủ—mà là một vòng xoay luân phiên đang diễn ra. Cổ phiếu chu kỳ dẫn dắt, phòng thủ tụt lại, Mag7 tạm nghỉ. Bên dưới, độ rộng thị trường vẫn mỏng như dao cạo, biến động tăng nhẹ, lợi suất trái phiếu vọt lên do Powell thiếu định hướng rõ ràng và chỉ số ISM vượt kỳ vọng.
Vị thế là câu chuyện chính. Quỹ phòng hộ và dòng tiền thật bước vào quý 3 trong trạng thái bán ròng diện rộng. Công nghệ, tài chính, công nghiệp—đều nghiêng về phía bán. Không phải do niềm tin—mà là cơ chế. Lật lịch, chốt lời, rút khỏi các giao dịch chật chội.
Và thế là, thị trường khép lại không phải với sự xác tín, mà bằng những luồng gió nghịch chiều—xoay vòng ngành, chính sách mù mờ, và các nhà giao dịch vẫn loay hoay tìm chỗ đứng trong một môi trường vĩ mô mà mỗi tiêu đề đều là một mục tiêu di động. Powell không làm rõ. Trump không hạ nhiệt. Còn vị thế? Nhà đầu tư có đang đi trước mùa báo cáo kết quả?
Quan điểm: Đồng bạc xanh trượt dốc con thị trường thì thờ ơ
Đồng USD chưa rơi tự do, nhưng rõ ràng đang trượt trên vỏ chuối—vừa tự gây ra, vừa xuất hiện đúng thời điểm kỳ lạ. Dù các tiêu đề báo chí cảnh báo về việc USD đánh mất vai trò nơi trú ẩn an toàn, thị trường lại kể một câu chuyện khác: không có làn sóng tháo chạy, không có đám cháy tài chính, và không có sự rút lui ồ ạt khỏi tài sản Mỹ. Nhìn qua những cú trượt của đồng USD, phần còn lại của thị trường tài chính lại có vẻ yên bình một cách kỳ lạ.
Bắt đầu từ thị trường trái phiếu: lợi suất giảm dọc theo đường cong như một lỗ rò chậm trên du thuyền sang trọng—không phải sự tháo chạy hoảng loạn. Lãi suất kỳ vọng giảm, VIX bị ru ngủ, và cổ phiếu lập đỉnh mới như thể đang sống lại năm 2021. Chênh lệch tín dụng? Kín như bưng. Ngay cả vàng cũng đang thong thả đung đưa trong võng—phớt lờ mọi kịch tính.
Nói cách khác, đây không phải khủng hoảng USD. Đây là một sự điều chỉnh—một quá trình định giá lại chậm rãi về uy tín vĩ mô của Mỹ, khi các nhà giao dịch hấp thụ cảm giác không phải là “hoảng loạn chính sách,” mà là “mục ruỗng chính sách.”
Diễn biến thực sự không xảy ra ở thị trường tiền tệ, mà ở thị trường tài chính—và nó không hề tinh tế. Thượng viện vừa thông qua một dự luật ngân sách giống như sự kết hợp giữa Frankenstein và pháo hoa: mở rộng các ưu đãi thuế thời Trump, thêm hàng loạt khoản hỗ trợ mới, và tung ra danh sách dài trợ cấp đủ khiến cả Lyndon B. Johnson đỏ mặt. Tiền boa? Miễn thuế. Làm thêm giờ? Không đụng đến. Quốc phòng? Tăng cường. Biên giới? Được rót vốn đầy đủ. Tổng thể: một quả bom thâm hụt ngụy trang dưới lớp vỏ kích thích kinh tế.
Phản ứng ngắn hạn của thị trường? Hân hoan. Tiền từ chính phủ luôn là dầu bôi trơn bánh răng cổ phiếu. Và dự luật này là liều adrenaline ngắn hạn—tiền chảy vào thu nhập, chi tiêu và tài khoản đầu tư.
Nhưng bức tranh dài hạn thì sao? Đó là lúc sự mục ruỗng bắt đầu lộ diện.
Với chi phí lãi vay sắp chiếm một phần tư ngân sách, quỹ đạo tài chính của Mỹ trông không giống “America First” mà giống Rome thế kỷ IV. Sớm hay muộn, các “bond vigilantes” sẽ tỉnh giấc. Có thể không phải hôm nay. Có thể không phải quý tới. Nhưng khi họ thức dậy, họ sẽ không cảnh báo—họ sẽ ra tay.
Hiện tại, cuộc đua tăng trưởng vẫn tiếp diễn. Cổ phiếu tăng nhờ Fed mềm mỏng, lạm phát hạ nhiệt, và cử tri mừng rỡ với các đợt giảm thuế. Đà giảm của USD chỉ là triệu chứng—một co giật bên ngoài của nền kinh tế đã nghiện adrenaline từ tiền rẻ và chính trị liều lĩnh.
Một số người lo ngại sự suy yếu của đồng USD phản ánh sự mất niềm tin vào lãnh đạo Mỹ. Nhưng vấn đề không phải là niềm tin—mà là hướng đi.
Các nhà giao dịch ngoại hối không ngại hỗn loạn; họ sống nhờ nó. Nhưng họ e ngại sự vô định. Và hiện tại, Washington—giữa tất cả những ồn ào—có vẻ đã chọn một hướng: chi tiêu bây giờ, lo sau.
Đây không phải khủng hoảng. Mà là quả bom nổ chậm
fxstreet